
Mùa sang
Tác giả: Huỳnh Tuyết Mai
Nửa chừng nắng, nửa chừng mưa
Đong thương nhớ giữa hai mùa lưu luyến
Ngập ngừng bước, em về đi kẻo muộn
Nắng tắt rồi hối hả phố lên đèn…
Em đi nhé đừng quay đầu nhìn lại
Dấu lặng trầm tím sẫm mắt ai!
Thu chập chững, hạ vẫn chưa phai
Chưa sang mùa sao đã dài thương nhớ!
Bốn mùa ru, sao thu nào cũng thế
Phố dịu dàng, cây lá cũng thành thơ.
…Em về đi, hè phố dài níu bước
Hay tiếng lòng ai thầm gọi “…đừng đi…” !!!
Lời bình của Huỳnh Hồng Điệp
Bài thơ lãng mạn, tác giả lồng tình yêu nam nữ, sự chia ly, vào với sự giao mùa.
Thiên nhiên xoay vần, cảnh sắc thay đổi, mùa nọ sang mùa kia là điều tất yếu. Cũng như ở đời vậy, có hợp thì có tan. Người ta sung sướng đón thu với những trận mưa rả rích, tiết trời dịu mát nhưng tác giả không nỡ phụ một mùa hè cháy bỏng. Bởi một lẽ hiển nhiên nếu không có sự bỏng rát của mùa hè, những cái nắng cháy da cháy thịt với nhiệt độ ngoài đường trên 50o C, sẽ không có sự khao khát đón mùa thu.
Vậy nên, nàng Thu lãng đãng dịu dàng đến với ta với bao e ấp ngọt ngào; ta cũng không quên nàng Hạ nóng bỏng, vẫn níu kéo “đừng đi..”
Một cái nhìn mới của tác giả. Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, mùa nào cũng đáng yêu và quyến rũ. Cuộc sống luôn vận động, luôn đổi thay, con người cũng không nằm ngoài sự vận chuyển của vũ trụ. Thấy thêm yêu cuộc sống này!
Thơ: Huỳnh Tuyết Ma – Ảnh: NAG Trần Lâm


